Cổ tích không tên

Chương 15: Thuyết phục đoàn xiếc


Người ta nói, dùng thời gian và sự chân thành để cảm hóa một người. Có như vậy, đối phương mới tin tưởng, dần dần buông bỏ rào cản với mình. Lòng dạ con người thật sự đơn giản như vậy? Động vật ăn cỏ nuôi lâu ngày trong sở thú tưởng đâu rất hiền lành nhưng cũng có ngày đổi hứng cắn người. Thứ bậc càng cao cách che đậy bản năng thú hóa sẽ càng tinh vi.
Mấy đêm liền, chú Fergal và Tề Nguyệt cất công ra ngoài xem xiếc. Sau mỗi buổi biểu diễn, khán giả cứ ngày một vắng bóng dần.
Theo thông tin mật thám điều tra được. Đây là đoàn xiếc gia đình, tồn tại đã được 7 năm. Ban đầu chỉ là một nhóm xiếc nhỏ 5 thành viên, nhưng được khán giả hoan nghênh và đến xem rất đông, cũng nhờ vậy, họ kết nạp thêm nhiều thành viên mới tham gia. Nhưng hai năm trở lại đây, lượt khách đến xem ngày một ít dần. Đoàn xiếc đang gặp khủng hoảng vì kinh phí duy trì, nhiều diễn viên trong đoàn đã rời đi.
Tối hôm nay, đã là buổi tối thứ năm Tề Nguyệt đi xem xiếc. Tình cảnh rất chi là éo le. Khán giả chỉ có đúng hai người, Tề Nguyệt và chú Fergal. Dù vậy, họ vẫn tiếp tục biểu diễn. Tề Nguyệt chăm chú xem cho đến khi kết thúc, cô không quên khích lệ tinh thần bằng một tràn vỗ tay.
Tên hề mang ra chiếc mâm sắt đi tới chỗ Tề Nguyệt cúi chào. Cô bé vui vẻ đặt xuống 1 đồng vàng như mọi khi.
- Ta muốn gặp ông chủ của các anh. – Tề Nguyệt đứng dậy gọi khi tên hề mang mâm tiền rời đi.
Tề Nguyệt, theo chân tên hề ra phía sau sân khấu. Xung quanh lổm chổm nổi lên mấy túp lều được giăng lỏng lẻo cho diễn viên nghỉ ngơi. Tề Nguyệt nhìn thoáng qua đếm được toàn bộ người trong đoàn không quá 10 người.
Đi thêm một lúc nữa, trước mặt Tề Nguyệt hiện ra một ngôi nhà gỗ nhỏ, vài tia sáng yếu ớt lọt qua khe rãnh. Tề Nguyệt vừa đi vừa tự hỏi: Mình sẽ phải đối mặt với ai đây? Cho dù là ai mình cũng sẽ không từ bỏ. Mình đã quyết định không sống một cuộc đời thê thảm giống như Elina trong nguyên tác. Cốt truyện có bị thay đổi ra sao mình cũng chẳng màn. Chuyện gì tới cũng sẽ tới. Tề Nguyệt, tôi sẽ đáp trả thẳng thừng. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất kỳ ai cản trở con đường sống của mình.
Khi đến gần cánh cửa, đứng bên ngoài, Tề Nguyệt nhìn thấy một nhóm người từ trong nhà bước ra. Người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, tóc điểm sương, trên mặt có nếp nhăn và đeo kính. Đứng bên cạnh là tên hề và hai cô gái mặc trang phục gắn lông vũ biểu diễn tiết mục nhào lộn trên không và một phụ nữ trung niên.
Tề Nguyệt phục hồi tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào như quả táo nhỏ, trên dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện nụ cười tà mị.
- Hân hạnh được gặp mặt, ta tên Tề Nguyệt. Mạn phép được hỏi, chúng ta có thể vào trong nhà nói chuyện được không.
Những ánh mắt do dự đề phòng đổ dồn lên người Tề Nguyệt. Trông cách ăn mặc và ngữ điệu có thể nhìn ra cô gái này là quý tộc. Một quý tộc cao lãnh, lại không ngại đến những chỗ bình dân như thế này, chắc chắn là có âm mưu gì đó. Trước mắt cứ xem tình hình rồi tính tiếp.
Họ mời cô vào trong, ngay giữa nhà, có đặt một bộ bàn ghế. Chú Fergal bế Tề Nguyệt ngồi xuống ghế nhẹ bâng. Một người, ngay cả việc ngồi xuống ghế cũng không thể tự làm thì quá vô tích sự. Người đàn ông, không thể duy trì bình tĩnh được nữa, gương mặt già nua trầm xuống, nghiêm nghị nói.
- Tôi là Gondo, chủ đoàn xiếc này. Còn đây là vợ và ba đứa con của tôi. Chẳng hay, tiểu thư cần gặp tôi có việc gì?
Tề Nguyệt ngồi ngay ngắn, con ngươi nhàn nhạt đảo qua người lão già, không muốn vòng vo, nói thẳng:
- Ta muốn mua lại đoàn xiếc của các người. Tất nhiên, bao gồm cả mảnh đất.
Mọi người ngẩn ra nhìn nhau, đáy mắt ai cũng mang theo sự kinh ngạc... Trước giờ chưa gặp phải tình huống này. Và họ càng quan tâm đến lý do của cô hơn.
- Tiểu thư, tại sao cô lại muốn mua đoàn xiếc của chúng tôi. – Godon ngạc nhiên hỏi.
Tề Nguyệt cười nhạo một tiếng, biểu tình thờ ơ, nói:
- Sân khấu tồi tàn, nội bộ diễn viên còn chưa tới 10 người, tiết mục biểu diễn nhàm chán, đạo cụ thì cũ còn kém chất lượng, quy mô hoạt động không có tính tổ chức. Không biết cách quảng cáo, vận động nguồn đầu tư. Trên hết là không đảm bảo được đời sống vật chất tinh thần cho diễn viên. Sự tồn tại của nơi này, đang dần trở nên vô nghĩa.
Con bé lại nói chuyện chuyên ngành khó hiểu. Nhưng đại khái cũng đoán ra được hàm ý muốn nói, đoàn xiếc đang trong nguy cơ đóng cửa.
- Vậy tại sao cô lại muốn mua nó. – Tên hề nổi nóng.
Tề Nguyệt ngồi vắt chéo chân trên ghế, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi. Giữa khuôn mặt mang theo ý cười tự phụ.
- Ngay từ đầu, thứ ta muốn không phải là đoàn xiếc mà là mảnh đất của các người. Sắp tới, ta sẽ cho xây dựng một trung tâm thương mại ngay tại đây. Vậy nên, ta cần mảnh đất này.
- Trung tâm thương mại là thứ gì? – Mọi người không hiểu.
Tề Nguyệt lấy ra trong túi xách, bản thiết kế trung tâm thương mại được xếp gọn gàng, bắt đầu công cuộc thông não chi thuật. Cô bé đã rất kiềm chế và cố trả lời gần như nhẹ nhàng:
- Bởi vì, đoàn xiếc của các vị nằm trong khu quy hoạch nên ta đích thân đến đây để mời các vị tạm thời di dời trước khi giải tỏa.
Nghe ra, sắp bị đuổi đi nơi khác, ông chủ trở mặt hung hăng. Hai tay đập lên bàn, rầm một tiếng, trong mắt lộ rõ sự phẫn nộ.
- Không được! Chúng tôi sinh sống ở đây bao năm qua, không ai có quyền đuổi chúng tôi đi đâu hết. Bọn quý tộc các người đừng có hòng đắc ý... Tôi không còn gì để nói với hai người nữa, xin mời về cho.
Tên hề vừa tiến lên một bước. Chú Fergal cũng nhích nhẹ thanh kiếm uy áp. Hắn biết điều, đắng đo lùi lại. Những người khác cũng không giám hó hé thêm lời nào.
Tề Nguyệt phất cây quạt che nửa mặt. Ánh mắt trầm xuống, lại nhìn gương mặt lúc nóng lúc lạnh của ông Gondo, Tề Nguyệt đại khái nắm chắt được 3 phần thắng, không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Tôi có nói là đuổi các người à. Là mời di dời. Một khi trung tâm thương mại tiến hành thi công chỗ này sẽ bị giở bỏ. Việc di dời gấp rút nên chúng tôi sẽ hỗ trợ chi phí và chỗ ở mới cho gia đình. Đồng thời trả thêm một khoản tiền bồi thường tổn thất tinh thần là 5 lượng vàng. Dù sao thì nơi này cũng không thể duy trì quá ba ngày, chi bằng bán lại, kiếm một khoản tiền mưu sinh bằng nghề khác.
Tề Nguyệt nói những lời cuối bằng giọng khô khốc vô cảm, ông Gondo đã không đồng tình với sự chế nhạo ấy, liền lớn tiếng hét vào mặt cô bé.
- Không được! Tuyệt đối không được! Chúng tôi sống bằng nghề này đã 7 năm, trên mảnh đất cha mẹ để lại, có chết cũng phải chết ở đây.
Trong những luồng ý nghĩ tức tối lướt qua đầu óc nặng trịch của Tề Nguyệt, cái ý nghĩ ác nghiệt nhất là chửi rủa người ta sao không chôn luôn tại đây. Tề Nguyệt nhận thấy lý lẽ ấy vẫn chưa đủ, liền đưa ra một cái khác, cứng rắn hơn.
Lực chú ý của Tề Nguyệt còn tập trung vào ông chủ đoàn xiếc, tay phải tùy tiện lấy ra 5 lượng vàng ròng sáng chói lóa, từ tốn xếp chồng lên nhau…
Người trong đoàn xiếc vừa nhìn thấy vàng, phản ứng vô cùng mạnh mẽ. Những đôi mắt biết nói di chuyển nhịp nhàng theo từng động tác của cô bé. Người ta nói “Kẻ nào tin rằng tiền bạc làm được mọi sự thì kẻ ấy dám làm mọi sự để có tiền bạc.” Ánh mắt Tề Nguyệt lạnh lại, đáy mắt điềm nhiên sâu sắc, sự sâu sắc này cất giấu cái gì, không ai thấy rõ. Con người này, quả nhiên không đơn giản.
- Ông, thì tôi không thèm nhắc đến, chỉ là, ông nỡ nhẫn tâm để vợ và mấy đứa con của mình, quảng đời còn lại phải cùng ông chịu khổ, sống trong cái nhà gỗ mục nát này à.
Không một ai lên tiếng… Kế tiếp là cảnh tượng những khuôn mặt lo lắng bắt cặp nhìn nhau. Hầu như đều cảm thấy ái ngại cái suy nghĩ tiếp tục duy trì tình trạng như bây giờ. Tề Nguyệt càng có hy vọng thắng cuộc đàm phán này.
- Chúng tôi, vẫn sẽ ở đây, cho dù cô có nói gì đi chăng nữa.
Câu nói vô tri của tên hề đã cắt ngang mạch cảm xúc của Tề Nguyệt. Cô nàng gắt gao nhíu mày, tựa như đang suy tư gì đó. Thằng này, thuộc dạng yêu nghề không dứt được rồi. Cô lại phải suy tính con đường khác nhanh gọn hơn.
- Anh hẳn là rất yêu thích biểu diễn nhỉ. – Tề Nguyệt hỏi.
Không chỉ tên hề mà ba người sau lưng hắn đều bộc lộ y hệt một cảm xúc. Tề Nguyệt như nhìn thấy chính mình vào năm 20 tuổi, vì ham muốn ca hát, đam mê vũ đạo, chìm đắm trong ánh hào quang sân khấu mà bỏ bê giờ học trên lớp suýt nữa thì bị đuổi học.
Tề Nguyệt hơi ngẩn mặt, ánh mắt cao lãnh, đạm mạc, giống như đều nắm rõ mọi việc trong tay.
- Như vầy đi, nếu các người chịu rời đi, ngoài việc trả tiền đền bù như đã hứa, tôi sẽ cho các người một vị trí để biểu diễn ở trung tâm thương mại. Trước mắt, thời hạn hợp đồng 5 năm, tiền thuê mặt bằng, phí dịch vụ, cộng với tiền thuế, tính theo tháng là 10 đồng vàng. Những vấn đề phát sinh khác, bao giờ chính thức ký hợp đồng tôi sẽ thông báo rõ ràng.
Giá thuê cũng quá dữ giằng, nhưng quan trọng là họ được biểu diễn ở một nơi tiện nghi sang trọng, cũng coi như không uổng phí.
- Không phải ai cũng được buôn bán tại trung tâm thương mại. Các người có thể tận dụng cơ hội tốt này kiếm được bạc lớn ở đó đấy.
Trong lòng mọi người đều nhận ra một điều, đã tới lúc đoàn xiếc Nụ Cười bước qua một tương lai mới tươi sáng hơn. Nhìn lại chặng đường gian nan mà họ đã trải qua, thật sự, muốn khóc à.
- Chúng tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. – Gondo nói.
Chú Fergal nhẹ nhàng bế Tề Nguyệt xuống ghế.
- Thời hạn cho các người là một đêm. Đến sáng mai, khi ta quay trở lại hy vọng sẽ nhận được một cái kết ưng ý… Số vàng này, không ngại để lại chỗ các người làm phí đặt cọc.
***
Sáng hôm sau, một buổi sáng đẹp trời và nóng ấm. Chú Fergal dẫn theo một thiếu niên tuấn tú, đến gặp Tề Nguyệt. Cậu ta khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Mái tóc đen dài được buộc gọn trong kiểu tóc đuôi ngựa cao. Đôi mắt màu tím sẫm đạm mạc u buồn.
- Tiểu thư! Cậu ta tên là Silas. Những lúc không có thần bên cạnh. Silas sẽ thay thần bảo vệ người.
Hai chân thiếu niên đứng nghiêm trang, nghiêng người cúi chào rất cung kính.
- Tiểu thư! Thuộc hạ là Silas. Rất vinh hạnh được phục vụ dưới trướng của người.
“Hừ!” Tề Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng nâng chân mày. Tầm mắt dính chặt trên người Silas.
- Anh đó! Xoay một vòng thử xem.
Mọi người đột nhiên biến sắt. Không phải, tiểu thư lại nghĩ ra chiêu trò gì ác ôn hành hạ người ta chứ.
Silas ngẩn ra một lúc, nghỉ xem phải xoay vòng như thế nào. Vừa hay, trong đầu tuông ra một đáp án, lập tức triển ngay. Tay phải giữ chặt kiếm, đầu gối cong nhẹ, bậc nhảy lên cao, xoay hông và đáp đất. Hoàn thành một cú lộn ngược rất nhẹ nhàng.
“Khụ khụ!” Tề Nguyệt ho khan hai tiếng, khuôn mặt xinh đẹp ôn hòa lộ ra nét xấu hổ:
- Cái đó không phải xoay vòng mà nhào lộn.
Silas chớp chớp mắt.
- Vậy thuộc hạ phải làm như thế nào?
Tề Nguyệt cười khổ, lắc đầu, vẫy vẫy tay. - Thôi không cần nữa, giờ ta có chuyện cần phải ra ngoài. Anh, đi cùng ta.
- Vâng!
Tề Nguyệt cùng Rika và Silas bước vào rạp xiếc. Người trong đoàn vẫn tập luyện chăm chỉ.
Tề Nguyệt đưa tay xoa mi tâm lo lắng. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh.
- Đáng lý ra lúc này họ phải thu xếp hành lý, vậy mà lại tập luyện hăng hái như vậy. Không lẽ sống chết không chịu đi.
Sau đó, Tề Nguyệt gặp ông chủ. May mắn đã mỉm cưởi với Tề Nguyệt, khi họ quyết định sẽ rời đi. Giá đất họ đưa ra là 5 lượng vàng. Mọi thủ tục và tiền bạc nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa. Trước khi ra về Tề Nguyệt không vừa lòng nhắc nhở.
- Các người, tự lo phần luyện tập, cải thiện chất lượng đạo cụ lẫn nội dung. Ta không muốn ngày khai trương bị phá hủy bởi màn trình diễn nghèo nàn của các người.
Sắc mặt ai nấy cũng xệ xuống đen ngòm thật khó coi. Tề Nguyệt thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Ta thấy, các người ngoài biết phun lửa, nhào lộn, diễn kịch. Sao không thử huấn luyện thêm mấy con thú cưng. Đổi hình thức biểu diễn các tiết mục bằng cách tái hiện lại một câu chuyện nào đấy cho bớt nhàm chán. Còn nữa, thay vì trông chờ mấy đồng tiền ủng hộ. Hãy bắt họ mua vé để được vào xem.
Trong vài giây ngắn ngủi, Tề Nguyệt đã đưa ra ý tưởng mới, cả đoàn xiếc đều sôi sùng sục. Mọi người như có thêm động lực, nói cười rôm rả... Đồng loạt hưởng ứng.
Diện tích mảnh đất của đoàn xiếc sấp xỉ một nghìn mét vuông, cộng với phần đất còn lại, tổng diện tích đạt 10 nghìn mét vuông. Coi như vừa tầm xây cái trung tâm thương mại hạng III. Có thể bắt đầu thi công được rồi.
***
Viện nghiên cứu quân sự Đế Quốc…
Dermot – binh sĩ được phái đi làm nhiệm vụ ám sát. Tình trạng sức khỏe đã qua cơn nguy kịch. Các vết thương trên người đều đã được chữa trị băng bó kỹ lưỡng. Dermot dần khôi phục nhận thức, mở mắt tỉnh dậy. Bên ngoài, có tiếng người truyền đến.
“Viện trưởng!”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, cơ thể hoàn toàn vô lực nằm im một chỗ của Dermot kích động, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang từ bên ngoài đi vào, đau lòng nói:
- Viện trưởng! Ngài Galvin và tiểu thư Edsel đã bị giết rồi ạ.
Viện trưởng đặt tay lên vai Dermot trấn an. Đáy mắt ngài hiện lên một tia sát khí, lạnh giọng nói.
- Sáng sớm hôm nay, binh lính tuần tra trong rừng, đã phát hiện ra 3 thi thể hai nam một nữ bị thú hoang cắn xé không còn nhìn rõ nhân dạng.
Sắc mặt Dermot xanh mét, hai tròng mắt tràn ngập tức giận, cơ thể run rẩy không thôi.
- Khi hai chúng tôi theo dõi đến khu rừng phía tây. Bất ngờ bị đột kích từ phía sau. Đến khi tôi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong rừng. Trước mắt, là một đám thổ phỉ giết người không nương tay. Người của chúng ta còn bị chúng sát hại tàn nhẫn. Tôi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao phó. Tôi xin chịu mọi hình phạt.
Viện trưởng hạ mí mắt. Hắn có thể xuất hiện mà không làm người khác phát giác. Trong một lúc hạ thủ được hai binh sĩ được huấn luyện tinh nhuệ. Đối phương, hẳn là người có thân thủ rất lợi hại. Có điều, tại sao tên này vẫn còn sống? Là do đối phương cố tình nương tay hay xui xẻo chém hụt.
- Ngươi, có nhìn thấy mặt kẻ đã hạ thủ với mình. – Viện trưởng hỏi.
Dermot lắc đầu. Hoàn toàn không có chút ký ức về kẻ này. Hắn ta sau cùng chỉ gặp qua một đám thổ phỉ. Kẻ đã hạ thủ với hắn còn không phải bọn chúng hay sao.
- Thổ phỉ xuất hiện giết người quá đúng lúc. – Viện trưởng vừa nói, vừa quay sang nhìn vị bác sĩ đứng đối diện hỏi:
- Vết thương của hắn thế nào?
Bác sĩ xem qua hồ sơ bệnh án của Dermot lần nữa rồi kết luận.
- Vết thương, đúng là do kiếm làm tổn hại. Nhưng không trúng chỗ hiểm, vết thương nông. Kẻ ra tay không phải là kiếm sỹ nếu không hắn đã sớm mất mạng.
Lời vừa rồi, càng làm Viện trưởng sinh nghi. Điều bác sĩ nói, phải hoàn toàn ngược lại mới đúng. Một kiếm sỹ thực thụ, việc ngụy tạo một vết chém sai lệch rất dễ dàng. Ánh mắt của Viện trưởng vẫn phức tạp khó hiểu. Ngài quay sang nhìn Dermot, do dự nói:
- Ngươi chắc chắn đã nhìn thấy Galvin và Edsel bị giết?
- Vâng! Chính mắt tôi đã nhìn thấy. – Dermot khẳng định.
- Thật sự, bị giết như vậy sao.
Viện trưởng nheo mắt trầm ngâm. Giết người cảnh cáo. Xem ra đối phương là người không đơn giản. Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là giả vờ cho sát thủ theo dõi muốn giết hại hai vợ chồng giáo sư. Sau đó chắc chắn sẽ có nội ứng bên phía Tề Nguyệt ra tay cứu giúp. Cũng nhờ vậy loại bỏ được hiềm nghi. Quan trọng là phải để hai kẻ trong cuộc, hoàn toàn không hề hay biết nội tình của kế hoạch, diễn càng chân thật thì kế hoạch mới thành công. Nhưng giờ bọn chúng đã chết. Dường như, ngài ta đã đánh giá thấp sự máu lạnh của kẻ địch.
- Tề Nguyệt! Chúng ta vẫn chưa xong với nhau đâu.
***
Hai ngày sau, Dante cùng đội ngũ thợ xây giỏi nhất Đế Quốc tiến hành đặt móng xây dựng trung tâm thương mại. Mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Bên phía Wilson vẫn đang thử nghiệm đá mặt trời. Bên cạnh đó, Galvin và Edsel cũng không quản ngày đêm nghiên cứu cải tiến hệ thống thang máy bằng thủy lực. Công xưởng vẫn đang vận hành rất tốt.
Tất cả gian hàng ở chợ trời đều đã được thu mua, sau đó sáp nhập lại thành 3 cửa hàng chính. Bao gồm: Lương thực và thực phẩm, đá quý trang phục trang sức, đồ gia dụng và mỹ nghệ. Tề Nguyệt đã thuê một vài cửa tiệm ở đại lộ để các gian hàng tạm thời bày bán ở đó.
Đêm đến, Tề Nguyệt lại gấp ngôi sao nhỏ. Rika và bà Oralie, phụ giúp làm trang sức cài tóc mới.
- Oralie, theo cô thì chiếc cài hoa này đáng giá bao nhiêu tiền. – Tề Nguyệt hỏi.
Oralie ngẩn ra một chút, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Khoảng chừng 1 đồng bạc.
- Hả! Chiếc cài hoa này có gắn ngọc trai. Chưa kể quá trình chế tác mất nhiều công sức. Giá như vậy, quá thiệt thòi cho chúng ta.
- Tiểu thư, chính vì có đính ngọc trai nên mới đáng giá 1 đồng bạc. Các đồ trang sức bình thường sẽ không có giá cao như vậy.
Tề Nguyệt bĩu môi, nhíu chặt mày liễu, giọng điệu không tán đồng nói:
- Theo ta thấy, cũng chỉ có nơi này là xem những món đồ vốn dĩ rất quý giá lại chẳng khác gì cỏ dại.
Thấy Tề Nguyệt có vẻ thất vọng, bà Oralie khéo léo an ủi.
- Nếu là ở thủ đô, tiểu thư có thể bán đắt hơn vài pen.
Đáy mắt của Tề Nguyệt vẫn tràn ngập vẻ tổn thương. Hóa ra, giá cả ở mỗi nơi có sự chênh lệch.
- Rika này, chính sách giá cả ở Đế Quốc trước nay được thực hiện như thế nào? – Tề Nguyệt hỏi.
Khuôn mặt của Rika bỗng trở nên ảm đạm, như mọi khi, Rika vẫn luôn ái ngại những câu hỏi xa vời không tự chủ của tiểu thư nhà mình. Cô nàng khẩn trương sắp xếp lại mớ kiến thức trong đầu, nhanh nhảu trả bài.
- Tiểu thư! Đế Quốc trước nay chưa từng ban hành chính sách giá cả cụ thể. Việc định đoạt giá cả sẽ do người đứng đầu ở mỗi lãnh địa định đoạt. Triều đình chỉ quan tâm đến số tiền thuế hằng năm người dân nộp lên.
Tề Nguyệt chống một tay lên cằm, nhẹ nhàng nâng chân mày. Cứ như vậy, rủi xảy ra lạm phát thì sao? Nơi này, còn chưa lưu thông tiền giấy. Vàng, kim cương, cơ bản là vật ngang giá chung. Thế giới càng phát triển, chúng cũng sẽ dần mất đi giá trị trên thị trường. Rồi mỗi lần ra ngoài phải vác theo bao nhiêu rương vàng bạc châu báu mới đủ chi trả. Thật sự rất bất tiện.
Trở về phòng. Tề Nguyệt đã suy nghĩ suốt đêm không tài nào chợp mắt được. Giá bán ở trung tâm thương mại chắc chắn sẽ cao hơn bên ngoài. Đến lúc đó, sợ rằng người mua sẽ chê đắt ham rẻ mà không lui tới. Còn phía Thương hội Thương nghiệp sẽ tranh thủ cơ hội chen chân gây khó dễ. Điều cần thiết cho việc kinh doanh sau này là phải ổn định giá cả trên thị trường. Tề Nguyệt đắng đo, có nên viết thư kiến nghị gửi lên Đại Công tước. Bày tỏ rõ quan điểm, ổn định giá cả thị trường. Tránh việc lạm phát sau này… Nhưng, hiện giờ, Đại Công tước vẫn chưa trở về, cô có phải, đã quá vội vàng hay không… Mãi cho đến khi tiếng gà gáy sáng, phá tan sự tập trung của Tề Nguyệt.
- Thôi thì, cứ viết thư trước rồi tính.
Sáng nay, chú Fergal được giao nhiệm vụ đi gặp Tổng đốc thương hội Thương nghiệp. Với lời nhắn, mong muốn bức thư sẽ được chuyển đến tận tay Đại Công tước.
Bên trong phòng làm việc. Tổng đốc Vadim nhàn nhã giấu nhẹm 1 lượng vàng trong ngăn kéo. Sau đó, lật mặt sau bức thư có dấu mộc in chữ Tề Nguyệt, khóe miệng cười nhạo một tiếng, ngữ khí đều là trào phúng lạnh nhạt:
- Mọi công văn, giấy tờ của thương hội đều sẽ được ưu tiên xử lý đầu tiên. Muốn từ chỗ của ta chuyển thư đến Đại Công tước. Cô ta cũng thật gian xảo. Ta sẽ xem xét nội dung bên trong, sau đó mới tính đến chuyện có gửi đi hay không.
Chú Fergal không chút để ý, ngữ khí vẫn lãnh đạm như mọi khi.
- Tiểu thư nói, ngài sẽ phải hối hận nếu không chuyển bức thư đến cho Đại Công tước.
- Cái gì, cô ta dám uy hiếp ta. – Vadim tức tối gào lên.
- Tôi, đã thuật lại mọi lời dặn của tiểu thư. Còn việc giải quyết như thế nào là do ngài. Tôi xin phép cáo từ.
- Ngươi... – Vadim cố kiềm chế cơn giận, trên trán nổi gân xanh chằn chịt.
***

Đăng bởi: